Page

Wednesday 6 July 2011

[OneShot - Dịch] Thư viện ngày hôm đó

Title: That Day at the Library
Author: queen misanagi
Rate: K
Genre: Humor/Friendship
Translators: Sóc Nâu

Disclaimer: Tôi không sở hữu MK hay DC
Author's Note: Lấy cảm hứng từ vụ Dưới ánh trăng (DC vol 55) và vụ trộm viên ngọc Black Star của Kaito KID (Anime ep 219)



*******************
Kudo Shinichi đang rất chán chường.
Mỗi sáng thứ Bảy, cậu-nhóc-7-tuổi ấy thường sẽ tới nhà Mouri để gặp cô bạn Ran hoặc chơi bóng đá ở công viên Beika.
Nhưng vào cái tuần đấy, Ran, cùng với gia đình của cô, đã đi tham quan ở tận Osaka. Cậu cũng vừa mới bị trẹo chân nên không dám "liều mạng" chơi bóng đá.


Cậu vào "thư viện" trong nhà mình vào sáng sớm hôm đó và nhận ra rằng mình đã đọc hết tất cả những cuốn sách trên kệ rồi. Cậu cũng chẳng muốn tới nhà bác tiến sĩ Agasa bởi vì cậu biết chắc ông ấy sẽ bắt cậu làm chuột bạch cho mấy thí nghiệm vớ vẩn của ông. Cậu định là sẽ nhờ bố mẹ mình dẫn đi mua một chiếc ván trượt và sau đó lại nhớ ra là cả hai người cũng có việc riêng vào hôm nay. Bố thì tới Sở Cảnh sát để giúp truy tìm một tên trộm nổi tiếng nào đấy. Mẹ cậu thì đi gặp thầy dạy ảo thuật hay diễn xuất hay bất cứ cái gì mà gần đây làm bà thấy hứng thú.


Không có ai để chơi đùa. Không một ai để cùng trò chuyện. Chán. Nản. Kudo Shinichi cuối cùng quyết định tới thư viện công cộng của khu Beika để mượn một vài cuốn sách.


"Chào buổi sáng, nhóc Shinichi," chú bảo vệ chào cậu. "Lâu rồi ta không thấy nhóc tới đây đấy. Chắc lại mượn thêm vài cuốn Holmes về nữa chứ gì!"


Shinichi mỉm cười và đưa chiếc cặp cho chú ấy kiểm tra.
"Hôm nay thì không, chú Miyano ạ," hắn trả lời. "Cháu đã đọc hết bộ ấy từ tuần trước rồi. Mà chú gọi cháu là "Kudo" được ko? Cháu sắp lên 8 rồi mà..."


"Ta quên mất, xin lỗi nhé," chú bảo vệ nói, rồi trả cho cậu chiếc cặp. "Chúc một ngày tốt lành nhé, Kudo-kun."


Shinichi bước vào thư viện năm tầng đó và đi thẳng tới khu văn học nước ngoài. Các tủ sách được sắp xếp theo thứ tự alphabet và thường thì cậu hay tới khu "D", nhưng ngày hôm đó thì cậu lại tới khu "L".
"LeBlanc, LeBlanc..." Cậu lầm bầm, tay miết từng tựa sách. "A! Đây rồi!"
Một bàn tay đã giựt lấy quyển sách ngay khi cậu định rút nó ra khỏi kệ.

"Này! Cháu định lấy nó trước -"


Câu nói của cậu bị bỏ lửng. Cậu nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đang cầm quyển sách mà mình định lấy.
Cậu bé ấy cỡ bằng tuổi cậu, và có lẽ chiều cao cũng bằng nốt. Cậu ta đội ngược một chiếc mũ bóng chày màu xanh dương che đi một phần mái tóc có vẻ rối bù. Khuôn mặt và cánh tay cậu ta chi chít băng keo cá nhân nhưng lạ hơn hết, Shinichi thấy cậu ta trông giống mình như lột.


"Ai tìm thấy trước là của người đó!" Cậu nhóc ấy hô lên rồi thè lưỡi ra.
Cậu ta cười he he rồi nhảy như con choi choi về phía mà mình đi tới.
"Ê này! Đợi đã!" Shinichi gọi với theo cậu nhóc.


Cậu ta nhìn qua vai mình và thấy Shinichi đang đuổi theo mình. Thay vì chạy chậm lại, cậu nhóc ấy tăng tốc.
Shinichi cau mày và tiếp tục cuộc rượt đuổi. Nếu mắt cá chân hắn khỏi hẳn thì chắc chắn là cậu đã bắt kịp tên nhóc đó rồi.


Một số người trong thư viện đã bắt đầu khiển trách chúng vì cuộc rượt đuổi này.


"Đây là thư viện - không phải cái sân chơi!"


"Ai đó tống cổ bọn nhóc này ra đi!"


"BẢO VỆỆỆỆỆ!"


Shinichi mặc kệ những con người kia. Cậu chỉ quay đầu nhìn lại vài giây, để kiểm tra xem có thủ thử nào tới gần chúng và "hộ tống" chúng ra ngoài hay không. Một khi đã xác định là những lời đó chẳng qua chỉ để dọa, hắn lại tiếp tục bắn cái nhìn vào thứ đồ mà tên nhóc đó lấy mất - sau đó lại nhận ra là quyển sách cùng cậu nhóc kia đã biến đâu mất rồi.


Cậu nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở khu sách thiếu nhi. Các tủ sách đều được sơn 7 sắc cầu vồng và những quyển truyện tranh thì bị vứt lung tung trên sàn nhà. Hàng tá học sinh cấp 1 đang ngồi trên tấm thảm cạnh đó với đống thú nhồi bông trên tay. Trên 1 chiếc bàn gàn đó có hai đứa trẻ - một cô nhóc mặc váy trắng và 1 cậu bé tóc vàng.


Shinichi tới gần hai đứa trẻ đó.


"Này, các cậu có thấy cậu nhóc nào chạy quanh đây không? Cậu ta vừa mới chạy về phía khu tác phẩm văn xuôi nhưng tớ không nghĩ cậu ta sẽ tới đó," Shinichi hỏi 2 đứa trẻ.


Cô nhóc lắc đầu, còn cậu con trai thì không thèm nhìn mặt cậu nữa. Shinichi để ý thấy cậu ta đang đọc một cuốn Sherlock Holmes.


"Ồ, cậu đang đọc cuốn "Chiếc nhẫn tình cờ" à?" Shinichi bước tới gần cậu con trai. "Nếu như cậu mới bắt đầu đọc Sherlock Holmes thì tớ nghĩ cậu nên đọc cuốn - ê đó là bản tiếng Anh mà!"


Cậu bé ấy quyển sách xuống và nhìn chằm chằm vào Shinichi.


"Tôi là con lai Nhật-Anh và tôi không cần cậu tư vấn, cảm ơn," cậu bé tóc vàng nói. "Tôi đã đọc hết bộ 2 lần rồi và tôi đang cố gắng phá kỉ lục về thời gian để tôi đọc xong hết bộ. Lần trước là 29 ngày, 6 giờ, 40 phút và... ờ..., cỡ 10 giây."


Shinichi nhướng một bên lông mày. Cậu tóc vàng lại tiếp tục dán mắt vào quyển sách.


"Ờ... được rồi, chúc may mắn nhé," Shinichi nói. "Còn cô thì sao, tiểu thư? Có thấy cậu bé như thế không? Cậu ta cao bằng tôi, đội ngược chiếc mũ bóng chày và cậu ta -"


Cậu thám tử trẻ nhận ra ở cô bé này có cái gì đó là lạ.


"Dây giày cô bị tuột ra kìa," Shinichi nở một nụ cười nửa miệng đầy đắc thắng. "Hay tôi nên gọi là CẬU chứ nhỉ?"


Mắt cô nhóc mở to.


"Một tiểu thư ăn mặc sang trọng, gọn gàng, váy không có 1 nếp gấp mà dây giày lại chưa buộc," Shinichi nói. "Tôi không biết gì về thời trang con gái lắm nhưng thậm chí kẻ ngốc nhất hành tinh này cũng biết là giày thể thao không đi đôi với váy đầm."


"Váy cậu không có nhiều nếp nhăn là vì cậu chưa đi lại nhiều với chiếc váy này mặc dù đôi giày dính đầy bùn đất và chắc hẳn cậu dã chơi ở bãi cỏ quanh thư viện trước khi cậu vào đây. Tôi nghĩ cái trò cậu đã chơi chắc không nhẹ nhàng mấy và tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy váy của cậu không có lấy 1 vết bùn đấy."


Cô bé mặc váy trắng với đôi giày đầy bùn và dây giày không được buộc đó há hốc mồm.


"Tôi có nên tiếp tục không nhỉ?" Shinichi nói tiếp.


Cậu bé tóc vàng đột nhiên đóng sách lại và nói.


"Lúc cậu ngồi gần tôi thì tôi để ý thấy cậu thở dốc và đổ mồ hôi rất nhiều. Đáng ra mồ hôi phải dính trên lưng áo cậu chứ, nhưng không, nên tôi nghĩ chắc chắn là cậu đang mặc thứ gì đó bên trong lớp áo đầm màu trắng này," cậu bé tóc vàng nói.


"Nói tới dây giày, chúng mới bị tuột ra gần đây thôi, khi cậu ở trong thư viện này," cậu bé tóc vàng nói tiếp. "Tôi nghĩ thế là vì chú bảo vệ tốt bụng đứng trước cửa đã nhắc tôi buộc dây giày khi tôi định bước vào. Cá là chú ấy sẽ nói điều tương tự với những đứa trẻ khác nếu dây giày của chúng bị tuột. Từ đó, tôi có thể kết luận cậu vừa mới chạy trong thư viện và hiện tại cậu đang hóa trang. Cậu này cũng đổ mồ hôi vì chạy và đang hỏi về một cậu bé nào đó và tôi cá chắc đó chính là cậu, đồ thích mặc đồ con gái!"


Cậu bé giả vờ làm con gái đó bỏ bộ tóc giả ra và để lộ mái tóc rối bù mà Shinichi đã thấy trước đó.


"Không tin được là các cậu lại để ý những điều đó!" cậu-nhóc-giống-Shinichi-như-tạc nói, quay sang Shinichi, "Cậu thật sự muốn quyển sách này đến thế à?"


Shinichi cười gượng gạo. "Không phải vậy, tôi chỉ - "


"Này, tại sao cậu lại làm thế?" cậu tóc vàng chen vào. "Sao cậu lại hóa trang như thế? Nếu cậu này đuổi theo cậu thì cậu chỉ việc trốn sau kệ tủ nào đó thôi. Cậu thực sự thích mặc đồ con gái hay là học trò của nghệ nhân hóa trang nào đó? Hỏi thật đấy, sao cậu lại làm thế?"


Cậu-nhóc-bản-sao-của-Shinichi cau mày, hết nhìn Shinichi, quay sang nhìn cậu tóc vàng rồi lại nhìn Shinichi.


"Mấy cậu là ai thế?" cậu hỏi.


"A detective," Shinichi nói khá to bằng tiếng Anh.


"Defective? cậu-bản-sao hỏi. "Ý cậu là từ tiếng Anh chỉ những thứ không hoạt động tốt ấy hả?"


"Không phải là defective! Là De-tec-tive! Là thám tử đấy!" Shinichi nói to hơn.


Cậu tóc vàng đằng hắng. "Giải trí thế đủ rồi, tôi thật sự rất cần 2 chữ bình yên và yên tĩnh để có thế phá được kỉ lục của tôi. Phiền các cậu mang cái trò trẻ con này tới chỗ khác được không? Chỗ nào ngoài thư viện ấy."


Cậu bé tóc vàng mở quyển sách ra và tiếp tục dán mặt mình vào đó. Cậu-nhóc-giống-Shinichi nhảy ra khỏi ghế và cởi bộ váy ra.


Shinichi ra hiệu cho cậu kia đi theo mình tới khu tác phẩm văn xuôi hiện thực. Đang đi thì hắn nghe loáng thoáng thấy tiếng cậu tóc vàng mê Holmes thứ gì đó như "mấy đứa nhóc vô kỉ luật Nhật Bản", "may là mình chỉ ở đây một tuần" rồi "lên máy bay về Luân Đôn càng nhanh càng tốt" gì gì đó.


"Đây," cậu-bản-sao ném cho hắn quyển sách. Shinichi chụp lấy nó.


"Nếu như cậu muốn nó tới vậy thì chỉ việc nói thôi chứ," cậu ta bảo. "Cậu làm tôi hết hồn khi cậu bắt đầu rượt tôi chạy như ma. Đó là tại sao tôi chạy đến nổi phải hóa trang đấy."


"Cảm ơn," Shinichi trả lời. "Thật ra là tôi đã có quyển này ở nhà rồi nhưng đã lâu rồi chưa đọc lại vì một người bạn của mẹ tôi đã mượn cả bộ và vẫn chưa trả lại."


"Ồ, nếu thế thì cậu sẽ không phiền nếu tôi mượn nó chứ."


Shinichi nghe thấy một tiếng "bụp" và 1 thứ khói mờ che khuất tầm nhìn của cậu, chỉ biết là quyển sách đã biến mất khỏi tay mình. Nó lại hiện ra và kẹp giữa ngón tay trỏ và ngón cái bàn tay phải của cậu nhóc kia.


Những người đứng gần đó hoảng lên khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của 1 đám khói màu hồng.


"Có cháy à?"


"Đám nhóc đó chơi diêm quẹt hả?"


"Tụi nó đốt sách đấy!"


"BẢO VỆỆỆỆỆỆ!!!!"


Shinichi chộp lấy bàn tay còn lại của cậu nhóc kia và chạy thẳng tới thang máy. Nhìn quanh và thấy không có ai đuổi theo chúng, cậu thở phào.


"Và tại sao cậu phải làm ra vẻ như thế?" cậu giận dữ hỏi.


"Sẽ chẳng vui gì nếu cứ lấy lại như bình thường, đúng không?" cậu kia trả lời. "Và làm ơn bỏ tay tôi ra có được không?"


Shinichi nhanh chóng bỏ tay cậu nhóc ra, đôi má hồng lên một chút. Cửa thang máy mở ra và cả hai bước vào trong. Shinichi nhấn nút có số "5"


"Cậu là ảo thuật gia hả?" Shinichi hỏi.


"Ừ!" cậu kia nhanh chóng xác nhận. "Được học từ người giỏi nhất."


"Ai là sư phụ hay thầy dạy ảo thuật cho cậu thế - mà người dạy ảo thuật thì được gọi là gì nhỉ?


Cậu nhóc ném cho Shinichi một nụ cười nhăn răng.


"Cậu bảo cậu là thám tử. Sao không tự tìm hiểu đi?" cậu nhóc nói. "Và tại sao cậu đưa tớ lên tầng 5? Bộ bắt tớ làm con tin hay tra khảo tớ hả, cậu Thám Tử?"


Một tiếng "Ting" kêu lên, cánh cửa thang máy lại mở ra. Hai cậu nhóc bước ra khỏi đó.
"Tầng này thường ít ai lên nên chúng ta có thể yên tĩnh nói chuyện, với lại trên này có 1 cái gương khá là to," Shinichi giải thích. "Đó là cái mà tớ muốn nói lúc nãy - tớ đuổi theo cậu không phải vì quyển sách mà là vì... Tớ - tớ thực sự ngạc nhiên là cậu chưa nhận ra điều đó đấy..."


"Nhận ra cái gì?"


Cậu nhóc há mồm chữ O hết cỡ. Chúng đang đứng trước chiếc gương gắn chặt lên tường. Tiếp tục mồm chữ O mắt chữ A, cậu nhóc nhìn chằm chằm vào gương mặt của cả hai trong gương.


"Giống y chang "Hoàng tử và Kẻ nghèo" vậy!" cậu thốt lên trong sự ngạc nhiên. "Chỉ khác là cậu nhìn không nghèo cho lắm."


"Xin lỗi đi, tại sao tớ phải làm Kẻ nghèo chứ? Nhìn mấy cái băng keo cá nhân dán đầy khắp mặt và tay cậu kìa!"


"Kết quả của mấy cuộc luyện tập đấy," cậu nhóc ảo thuật gia phân minh. "Chỉ cần làm sai một tý là "dính chưởng" ngay..."


Cả hai đứa lại im lặng nhìn vào gương mặt của mình trong gương. Một hồi lâu, cậu nhóc kia hỏi, "Cậu có nghĩ là chúng ta là anh em họ hàng hay gì gì đó không?"


Shinichi chỉ nhún vai. "Tớ chỉ biết là mấy người họ hàng của tớ ở bên Mỹ hết rồi."


"Chắc đây là 1 bí ẩn nữa để cậu khám phá đấy, thám tử," Ảo-thuật-gia-nhí nói. "Và đây, cậu có thể mượn quyển sách."


Cậu nhóc đưa lại cuốn tiểu thuyết cho Shinichi.


"Thật ra bố tớ mang hết cả bộ về nhà vài tuần trước và tôi đã đọc hết chúng rồi," cậu kể. "Lúc nãy, thật ra là tớ chỉ muốn lấy cuốn sách trước cậu thôi... Trò đùa ấy mà... Chỉ để thử xem tay tôi có đủ nhanh không thôi."


Shinichi nhìn trừng trừng vào cậu bé trước khi cầm lấy quyển sách.


"Hờ, cảm ơn," Shinichi vừa nghiến răng vừa nói. Cậu nhóc này không vừa đâu, cậu nghĩ thế.


"Hì, thực ra là tớ muốn cậu đuổi theo đấy, tại ở nhà chán quá và tớ thì không có ai để chơi đùa hết. Cậu thấy đấy, bố tớ thì đi làm cả ngày và tớ thường luyện t- ờ, ý tớ là chơi đùa với ông ấy.


Shinichi ngớ ra với lời thú nhận đó và vài giây sau thì cậu phá lên cười ngặt nghẽo, đến nỗi nước mắt bắt đầu đọng ở khóe mắt.


"Điên! Có gì buồn cười đâu chứ?" Cậu nhóc kia hỏi. Cậu hơi giật mình rồi nhìn xung quanh. May mà không có ai ngoài hai đứa ở trên này.


"Tớ cũng đang trong hoàn cảnh đó đây, nói thật là cậu đã xua đi cái chán nản của tớ đấy" Shinchi hạ giọng cười xuống. "Nhưng tớ chỉ không hiểu là tại sao một cậu bé như cậu lại tới thư viện để bớt chán chứ..."


Cậu nhóc thở dài. "Chưa rõ ràng sao? Một nơi yên tĩnh như thế này sẽ là một chỗ hoàn hảo để tớ 'tàn phá', " cậu giải thích.


"Hê, coi chừng mấy từ đó đấy," Shinichi cười đùa. "À phải rồi, học trò của ảo thuật gia, cậu tên là gì vậy?"


Cậu nhóc kia nhìn thẳng vào mắt Shinichi.


"Ồ, cậu sẽ nhận ra họ của tớ vì ông bố tớ cực kì nổi tiếng đấy nhé," cậu bảo. "Tên tớ là Kai - "


Trước khi cậu nhóc ấy hoàn thành câu trả lời, cửa thang máy lại kêu "ting" rồi mở ra, một ông nào đó đứng tuổi chạy tới chỗ cậu nhóc. Ông ấy đã hói hết nửa đầu, phía sau thì có tóc bạc và bộ râu gọn gàng ở giữa cằm.


"Cậu chủ! Tôi đã tìm cậu khắp nơi! Bố cậu đã bảo tôi tới đây đón cậu và đưa cậu tới tháp đồng hồ. Ông ấy nói sẽ gặp cậu ở đó vì công việc của ông sắp xong rồi,"


"Thật là, Jii, ông không cần phải cuống lên thế đâu," Cậu nhóc ảo thuật gia nói.


Ông bác lại ra hiệu cho cậu nhóc đi tới thang máy.


"Dù sao thì cũng thật vui được gặp cậu, cậu Thám Tử," cậu nhóc ấy bắt đầu bước về phía thang máy. "Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau..."


"Ừ, biết đâu đấy..." Shinichi đáp.


*********

Shinichi ở trong thư viện tới tận trưa. Hắn mượn một cuốn Arsène Lupin, Gentleman Thief với một cuốn hướng dẫn cách nhắm bắn súng bằng tay.

Cậu quyết định đi bộ về và khi đã tới gần căn nhà của mình, cậu ngạc nhiên khi thấy cô bạn, Mori Ran, đứng đợi trước cửa nhà cậu.

"Mori-san? Tớ tưởng cậu đang ở Osaka mà?" Cậu vừa hỏi vừa chạy tới chỗ cô bé.

"Nhà tớ phải về vì bố tớ nhận được một cuộc gọi. Việc của cánh sát ấy mà."

"Cậu đợi ở đây lâu chưa? Đáng lẽ cậu nên vào nhà bác tiến sĩ mà đợi chứ?"

"Không, tớ mới từ nhà Sonoko tới đây, gia đình cậu ấy chuẩn bị đi ăn tiệc."

Bỗng nhiên, cô bật khóc.

"Này này, đừng khóc! Có chuyện gì thế?" Shinichi cuống lên hỏi.

"Trước khi cậu ấy đi, cậu ấy nói là có ma trong thư viện trường mình!"

Khuôn mặt hắn chuyển từ cuống quýt sang giận dữ.

"KHÔNG CÓ THỨ GỌI LÀ MA QUỶ TỒN TẠI TRÊN ĐỜI NÀY!!!"

"Có mà! Hôm qua Sonoko có tới thư viện trước khi về nhà và gặp chú giao sách mới tới thư viện... Ông ấy nói... Ông ấy nói là sẽ có ma xuất hiện trong thư viện mỗi khi trăng tròn!"

Shinichi ngây mặt ra nhìn chằm chằm vào cô bạn - lúc này đang cố nín khóc.
"Shinichi! Tớ sợ quá!!!" Cô bắt đầu kêu cứu khi vòng tay qua người hắn.
Shinichi cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. "Na... Này, tớ đã nói rồi mà, gọi tớ là Kudo."

"Xin-xin lỗi, tớ chỉ sợ quá và tớ không muốn tới trường nữa," cô bật khóc lần nữa. 'Shini - à, Kudo-kun, tớ không muốn bị ma ăn thịt đâu!"

Shinichi có thể cảm thấy nước mắt đã ướt đẫm vai áo, cũng như mặt cậu đang nóng lên bừng bừng.
"Tuần tới là ngày trăng tròn nên nếu cậu muốn, tớ sẽ tới thư viện và chứng minh cho cậu thấy là ma quỷ không tồn tại!"

Ran bỏ hắn ra. Cô ngừng khóc, quệt nước mắt đi. 
"Cậu làm điều đó vì tớ?" Cô hỏi, sau đó mỉm cười.

"Đồ ngốc! Tớ làm thế để chứng mình là ma quỷ không có thật thôi!"
Ran mỉm cười. "Dù sao cũng cảm ơn cậu, Kudo-kun"
"Và tớ sẽ làm, dựa trên tư cách của một thám tử."
"Rồi rồi, cậu Thám Tử, được chưa." Ran đã trở về bình thường.
"Cậu Thám Tử à?" Shinichi lầm bầm. "Hình như mình quên gì thì phải..."
"Hở?"
"Chết! Mình quên hỏi tên cậu ta rồi!"

************

Cậu nhóc ảo thuật gia đã đợi ông bố mình cả tiếng ở tháp đồng hồ. Quá giữa trưa rồi. Cậu và ông bác hói nửa đầu với tóc bạc ở sau đang ngồi trên ghế đá ở công viên gần tòa tháp.

"Jii, bác bảo là bố sẽ tới đây sớm thôi mà?"
"Chắc là ông chủ lại kẹt việc gì đó rồi. Kiên nhẫn thêm một chút nữa đi, cậu chủ."

Cậu nhóc bĩu môi. "Cháu có thể chơi đùa và phá vài thứ trong khi đợi được không ạ?"
Ông già gật đầu. "Tôi vẫn sẽ ngồi ở đây."

Cậu nhóc nhảy ra khỏi ghế và dạo xung quanh. Có rất nhiều gia đinh đang cắm trại. Cậu thấy một đàn chó đang đi dạo với chủ của mình. Rồi một cậu bé da sẫm màu quát lên với một người đàn ông mặc vest.

"Otaki! Đưa cháu về!" Cậu nhóc quát lên, giọng đặc sệt tiếng vùng Kansai. "Ở đây thật chán ngắt, chả có gì để chơi cả, cháu muốn tập Kendo và okonomiyaki ở Tokyo tệ quá!!!"

"Bé Hei, cháu biết vì sao chúng ta phải ở đây mà,"  ông chú đó nói, cũng là giọng Kansai. "Hãy cứ kiên nhẫn chờ bố cháu tới. Nếu cháu chán thì sao không chơi với con trai của Thanh tra Hakuba nhỉ? Nghe đâu bố cậu ấy cũng được gọi tới để tham gia bắt tên trộm đó."

"Nghe bảo thằng nhóc đó nghiêm túc lắm... Cháu chả muốn gặp hắn tý nào," cậu nhóc da ngăm nói. "Chắc thú vui của hắn là tự nhốt mình trong thư viện hay cái gì đại loại thế thôi."

Ông chú khoanh tay lại. "Chắc là cháu muốn chơi với bé Kazuha rồi."

"KHÔNG ĐÂUUUUUUUU! Không phải như thế!"

Cậu ảo thuật gia nhí bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cái tính trẻ con của cậu nhóc này rồi ngừng việc nghe trộm và tiếp tục tản bộ."

Trước cửa tháp đồng hồ, cậu nhìn thấy một cô bé, vào khoảng cùng tuổi mình, đứng một mình, trông có vẻ rất cô đơn. Cô bé ấy mặc một bộ váy hồng với cổ áo và tay áo màu trắng.

Cô ấy nhìn cũng dễ thương, cậu ảo thuật gia nhí nghĩ thầm.

Cậu trốn đằng sau cái cây gần đó để bóc hết mấy cái băng keo cá nhân và bôi kem lên những vết sẹo để che lại. Sau khi chắc chắn rằng nhìn mình hết giống một nạn nhân của tai nạn giao thông, cậu tiến tới gần cô bé.

"Tớ để ý nãy giờ, cậu đứng đây một mình khá lâu rồi..." Cậu nói với cô.
"Tớ đang đợi một người," cô bé đó trả lời.
"Hử? Cậu đang đợi ai đó à?"
Cô bé gật đầu. "Tớ đang đợi bố tớ."
Cô nhìn xuống đất. Cậu có cảm giác là cô đang thật sự rất buồn hoặc rất thất vọng. Chắc là bố cô ấy cũng đã hứa là sẽ tập luyện với cô hoặc đi chơi với cô vào ngày cuối tuần này, cậu nghĩ thế.
"Nhưng ông ấy đã bận rộn công việc suốt cả tuần," cô nói tiếp.

Cậu mỉm cười vì cậu đã có cách làm cô bé này vui lên.

"Đây." Một tiếng "bụp" vang lên... Cậu biến hoá ra một chiếc bông hồng và tặng nó cho cô bé. Khuôn mặt cô lập tức bừng sáng lên.
"Tớ là Kuroba Kaito," cậu nhóc nói. "Rất vui được biết cậu."

No comments:

Post a Comment